Header Ads

Gái có công sao chồng nỡ phụ?

Cho đến tận giờ phút này em vẫn chưa hết bàng hoàng và không tin được rằng anh lại phụ bạc em. Vượt qua bao sóng gió, gian truân, khó khăn từ thời sinh viên nghèo khó, chia sẻ nhau từng gói mỳ tôm nhỏ, cùng nhau vượt qua từng môn thi, kì thi, cùng động viên nhau thực hiện ước mơ hoài bão, em chẳng biết phải kể thế nào cho hết. Và rồi cuối cùng 2 đứa cũng ra trường, cũng kiếm được công việc ổn định đúng với ngành nghề của mình. Chỉ tiếc rằng chúng ta khác lình vực nhau nên không làm chung cơ quan. 

Bao khó khăn vất vả vun trồng cho hạnh phúc cuối cùng cũng được đơm hoa kết trái khi 2 chúng ta về chung nhà. Em hạnh phúc lắm vì ngày mà em mong chờ bấy lâu nay cũng đã đến. Niềm vui lại càng nhân đôi khi em có tin vui. Cả anh và em đều hứa sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình thật hạnh phúc và ấm êm, cùng nhau đi làm để nuôi dạy con khôn lớn khỏe mạnh. Em vẫn như in niềm hạnh phúc vỡ òa của anh khi lần đầu tiên cùng em nhìn thấy con, bế con trên tay. Em vẫn nhớ câu nói chân thành nhưng là niềm tin và lí tưởng cho em thêm vững bước trên con đường sắp tới "Cảm ơn em và con đã đến bên anh. Anh sẽ mãi ở bên 2 mẹ con". Câu nói giản dị thế thôi nhưng em lại thấy ấm áp và hạnh phúc biết nhường nào, có lẽ không có cô gái nào được hạnh phúc như em.

Gái có công sao chồng nỡ phụ?

Ngày trước khi có con, tối nào anh và em cũng được ngủ ngon, sáng ra cứ đúng giờ em và anh cùng dậy chuẩn bị cơm nước ăn uống cùng nhau rồi anh chở em đi làm, tối qua đón về. Cơ quan 2 chúng ta cũng chỉ cách nhau có 4km mà thôi. Cuộc sống vợ chồng ngày đó cứ êm đềm trôi qua như thế. Nhưng từ khi có thêm thành viên mới, mọi chuyện, giờ giấc sinh hoạt trong nhà dường như bị đảo lộn hết trơn.

Bố mẹ 2 bên thì ở xa và cũng lớn tuổi cả rồi nên chỉ lên thăm cháu được khoảng 1 tuần. Bà nội ở lại với cháu 1 tuần, bà ngoại ở lại với cháu 1 tuần. Trong nửa tháng đó cả em và anh đều nhàn hạ hơn rất nhiều. Buổi tối cháu quấy khóc có mẹ dỗ dành giúp cho nên cả em và anh đều được chợp mắt nghỉ ngơi, quần áo hoặc cơm nước có mẹ đỡ đần nên em cũng thấy chẳng có gì vát vả cả. Nhìn 2 mẹ chăm cháu em cứ nghĩ rằng xí dỗ trẻ con, nuôi con không vất vả lắm nhưng hóa ra em đã nhầm. Trẻ con đêm thường hay thức trông đèn không chịu ngủ,lại còn hay khóc đêm nữa, giờ em mới thấy mình vô tâm với 2 mẹ quá, tối cứ ngủ mà chẳng biết được điều này. 

Cũng chỉ vì con hay khóc quấy đêm mà cả anh và em đều mất ngủ. Anh cũng chẳng giúp em chăm sóc con gì cả, cứ thế phó mặc cho em mình em xoay sở mỗi đêm, lúc nào em mệt quá thì anh mới lóp ngóp dậy chăm con được một chút thay em. Rồi anh cũng chẳng động viên quan tâm gì tới em cả, lúc về chỉ à ơi với con được một lúc. Tình cảm vợ chồng cũng dần nhạt phai đi kể từ khi có con. Khi em chia sẻ, than thở với anh một chút thì anh nói sao mẹ chăm anh ngày xưa có kêu khổ như em đâu.  Em biết nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì chẳng mấy chốc mà em bị trầm cảm nặng sau sinh. Nhưng rồi em thấy an ủi hơn rất nhiều khi càng ngày anh càng quan tâm tới 2 mẹ con em nhiều hơn, cùng giúp em chăm sóc con cái, mọi gánh nặng, lo toan của em được san sẻ, 2 vợ chồng dường như cũng hiểu nhau hơn. Em đoán chắc có sự thay đổi đột phá như vậy đó là nhờ mẹ chồng. Mẹ thật tâm lí biết bao. Hai vợ chồng lại trải qua những tháng ngày vất vả nuôi con khôn lớn trưởng thành. 

Em nghỉ làm cho tới khi con 1,5 tuổi. Tuy ở nhà nhưng em vẫn bán hàng online để kiếm thêm đồng bỉm đồng sữa cho con để anh đỡ vất vả hơn. Tuy rằng không được nhiều nhưng em thấy cũng khá ổn. Sau này em gửi con nhà trẻ và quay trở lại với công việc trước đây. Công việc sau sinh cũng áp lực vô cùng cộng thêm chuyện con cái, nhà cửa làm em thấy khá căng thẳng và mệt mỏi nhưng em vẫn luôn cố gắng hoàn thành tốt và hết sức mình, em luôn phải cố gắng cân đối giữa công việc và gia đình, luôn là hậu phương vũng chắc để anh vững tin hơn trong công việc.

Cũng nhờ đó công việc của anh thăng tiến, tiền anh đưa em để trang trải cho cuộc sống gia đình cũng nhiều hơn trước đây. Thăng quan tiến chức thì anh cũng đi làm nhiều hơn, về muộn hơn, hay phải đi ăn uống với đối tác cũng nhiều hơn, ít có thời gian về nhà ăn cơm cùng với vợ con. Em cũng một phần vì công việc và con cái, chuyện nhà cửa nên cũng khá mệt mỏi, thế nên không thể đêm nào cũng thức tới 2-3h sáng để đợi anh về. Tuy sống dưới một mái nhà nhưng thời gian ngồi trò chuyện với nhau rất ít. Đã có những lúc em đợi anh cho đến khi về chỉ muốn nói chuyện và muốn nói với anh những suy nghĩ của em nhưng anh say mèm, người đầy mùi rượu, kêu mệt nên có gì để mai nói. Sáng ngày ra em gọi anh dậy ăn cùng thì anh bảo mệt để anh ngủ thêm một lúc nữa. Em chẳng biết phải làm thế nào để có thể nói chuyện cùng với anh, khi mà chủ nhật anh cũng bắt đầu hớt hải đi làm thêm. Cuộc sống gia đình mà chúng ta hàng mong ước xây dựng được ấm êm hạnh phúc thành ra như thế này làm em buồn phiền. Em quyết định viết hết tâm sự suy nghĩ ra giấy để anh đọc và hiểu được em muốn gì.

Gái có công mà chồng vẫn phụ

Thời gian sau đó anh có dành thêm thời gian cho 2 mẹ con, khiến em rất vui và hạnh phúc. Nhưng một hôm anh quên không mang theo ví, em vội vàng mang tới cơ quan cho anh, cũng vì vội vàng mà em không quên mang theo điện thoại, thế nên không hẹn mà tới, em tới phòng anh để mang ví cho anh. Nhưng em đã thật sự bất ngờ khi thấy anh hết sức ân cần, nhẹ nhàng quan tâm và chăm sóc tới 1 cô gái khác, cử chỉ rất thân mật đủ để biết 2 người là gì của nhau.. Em đến làm cả 2 đều bất ngờ, nhưng em kìm nén, nén nước mắt đưa ví cho anh và ra về. Em đi thật nhanh để không ai trông thấy những giọt nước mắt đang rơi trên khóe mắt. Nhưng anh cũng không đuổi theo cũng không giải thích cho em. Tối anh về anh chỉ nói xin lỗi em và mong em tác hợp cho anh và cô ấy được sống hạnh phúc cùng nhau. Anh không cần nhà, ngôi nhà này là của em, em có thể nuôi con hoặc không thì để anh và cô ấy nuôi. Đến tận bây giờ em cũng không thể hiểu nổi vì sao bao hi sinh vất vả mà em vun đắp cho gia đình cuối cùng chẳng được gì cả. Tại sao anh lại nỡ phụ bạc em? Anh và cô ấy đã bắt đầu từ khi nào? Một mớ câu hỏi hiện ra trong đầu mà khi gặp anh em đều hỏi nhưng anh chẳng nói gì cả cũng chẳng nói cho em biết rõ ngọn ngành. Anh chỉ bảo hết yêu em rồi. Hóa ra yêu nhau 5 năm +  gần 3 năm sống chung với nhau anh vẫn chưa tìm được cho mình một tình yêu thực sự và 1 gia đình thực sự. Em thấy buồn và thương cho số phận mình quá. Gái có công sao chồng nỡ phụ,... giờ em cũng không biết phải làm như thế nào?

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.